Ánh sáng sức mạnh nhân đạo Tình Người

Sáng tác:Hà Chí Dũng
Chủ đề:Cổ tích giữa đời thường

Lời: Ánh sáng sức mạnh nhân đạo Tình Người

Tôi sinh ra năm 1971 trong một gia đình lao động nghèo, đông con tại khu phố Khâm Thiên, Hà Nội. Năm 1972 khi tôi mới 1 tuổi, khu phố bị Mỹ ném bom tàn phá. Cũng rất may gia đình tôi đã thoát được lưỡi hái tử thần ngày đó.

Nhưng vì ảnh hưởng của chiến tranh đã đẩy gia đình tôi vào hoàn cảnh khó khăn trong một thời gian dài. Bố mẹ tôi không còn đủ sức để nuôi chúng tôi ăn học nữa, vì vậy tới năm 10 tuổi tôi đã phải ra ga, bến xe bán nước, bán thuốc lá rong kiếm sống giúp đỡ gia đình. Sau đó, khi hơn hơn và có chút sức khỏe thì làm cửu vạn bốc vác. Do không được học hành, giáo dục và do môi trường sống nên cuộc sống của tôi cứ nổi trôi và hỏng lúc nào cũng không hay biết. Suốt ngày tôi đánh nhau, tranh giành trong cuộc sống, rồi bị bắt bớ.

Tới năm 15-16 tuổi thì tôi đã bị bắt giữ cả ở 4 quận nội thành lúc bấy giờ. Nhưng vì còn nhỏ, chưa đủ tuổi thành niên nên tôi không bị xử, chỉ bị nhốt một vài tháng rồi cho về. Đến năm 17 tuổi tôi bị Công an thành phố Hà Nội đưa đi tập trung cải tạo, và cứ thế tôi ra vào trại vài lần.

Hơn chục năm do sự ô nhiễm của môi trường tôi sống và trải qua đã hình thành một tính cách trong con người tôi. Tôi thích sống trịch thượng dân anh chị, về tư tưởng thì lúc nào cũng chỉ nghĩ tới tiền, và tôi luôn cho rằng khi có tiền thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề trong cuộc sống. Lúc không có tiền thì nghĩ cách kiếm tiền bằng mọi giá, miễn sao ra tiền là được. Tới khi có tiền thì lại nghĩ ăn chơi hưởng thụ, ngày ba bữa không rượu thì bia, cờ bạc, cặp kè gái gú rồi dùng các loại thuốc kích thích thập cẩm ngũ vị, bay nhảy sáng tối không kể ngày đêm, nhiều lúc bất cần đời. Vì tôi luôn cho rằng chết là hết thì tội gì mà không hưởng thụ.

Điều nguy hiểm nhất là tôi đã đem lối sống anh chị ngoài đường, ngoài chợ về áp dụng với gia đình của mình. Chính vì vậy vợ chồng tôi luôn xảy ra xung đột, xô xát va chạm, con cái thì không nghe lời bố mẹ. Trong gia đình tôi lúc nào cũng có cảm giác rối như một mớ bòng bong không sao dứt ra được.

Nhưng rất may mắn cho gia đình chúng tôi. “Trong họa lại có phúc”. Khi gia đình chúng tôi thực sự đi vào bế tắc, đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân đã tồn tại gần 20 năm của vợ chồng tôi, tôi và vợ sắp phải nói lời chia tay để giải thoát cho nhau, thì thật cảm ơn trời, có lẽ duyên phúc của tôi chưa hết nên gia đình chúng tôi lại có cơ duyên may mắn là được biết đến môi trường Chi hội Tán trợ Chữ thập đỏ Tình Người quận Cầu Giấy, do anh Phạm Tự Trường là người quen của vợ tôi giới thiệu. Sau đó tôi được tham gia học chương trình Sức mạnh Nhân đạo dựa trên nền tảng trí tuệ, từ bi của đạo Phật và lòng nhân ái của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tôi mới giật mình nhận ra rằng, từ trước tới nay tôi đã nhầm, nhầm về tư cách đạo đức của một con người, nhầm tư duy lối sống, nhầm cả về mục đích sống của cuộc đời tôi.

Tôi nhận ra rằng hạnh phúc của một con người sống ở trên đời không phải ở tiền bạc, hay cuộc sống chơi bời hưởng thụ mà gọi là hạnh phúc.

Hạnh phúc của một con người phải do chính mình tạo ra, phải biết quý trọng bản thân, hài lòng với những gì mình đang có, biết trân trọng tình cảm gia đình, người thân, và phải biết sống mở tâm giúp đỡ mọi người trong cộng đồng. Những việc làm trước đây của tôi đang hủy hoại đi hạnh phúc gia đình, hủy hoại tương lai con cái và hủy hoại ngay chính bản thân tôi.

Tôi thấu hiểu được điều này và tự cảm thấy con người mình thật đáng trách. Vậy mà có những lúc mình còn cảm thấy tự hào về nó. Thật là xấu hổ! Tôi quyết định thay đổi để tìm lại chính mình, để trở thành người chồng và người cha thực sự của vợ con tôi khi còn chưa muộn. Tôi chấm dứt việc rượu chè, cờ bạc, cặp kè trai gái, dùng các chất kích thích hay bay nhảy, chửi bậy, thậm chí tôi từ bỏ điếu thuốc lá một cách triệt để. Tôi thực hiện sống theo các nguyên lý trí tuệ mà tôi đã được học trong chương trình Sức mạnh Nhân đạo của Chi hội Chữ thập đỏ Tình Người ở Cầu Giấy.

Gia đình hồi sinh trong hạnh phúc của anh Hà Chí Dũng

Điều kỳ diệu đã đến với gia đình chúng tôi: vợ chồng tôi không còn xô xát với nhau nữa và cảm thấy yêu thương nhau hơn. Thay vào những lần xô xát đánh nhau là tiếng cười hạnh phúc mà từ lâu lắm rồi gia đình chúng tôi không có được.

Cậu con trai tôi năm nay cháu 18 tuổi. Từ trước tới nay cháu chưa bao giờ tâm sự với tôi bất cứ điều gì. Thậm chí có lúc cháu còn căm thù tôi vì tôi đã làm cho nó và mẹ nó phải khổ, có những lúc nó rất muốn vợ chồng tôi bỏ nhau để nó không phải hằng ngày chứng kiến cảnh cãi vã của vợ chồng tôi. Thì nay cháu đã nói với tôi rằng, “- Bố ạ, bố thay đổi thế này, gia đình êm ấm, con cảm thấy rất hạnh phúc và nể phục bố!”. Cháu nhờ tôi xin cho cháu được học chương trình Tuyên huấn Nhân đạo. Hiện nay cháu đã học xong 11 buổi Tuyên huấn Nhân đạo và cháu cũng xoay chuyển rất nhiều, biết thương yêu, nghe lời bố mẹ, không còn lêu lổng ngang tàng như trước nữa.

Còn cô con gái của tôi năm nay cháu 14 tuổi, đang là học sinh lớp 8. Trước đây thái độ của nó với tôi cũng chẳng khác gì anh của nó, chỉ có phần không gay gắt bằng anh nó mà thôi. Vậy mà sau khi tôi thay đổi tính cách, có một hôm tôi đón cháu tan học, tôi đang đợi cháu ở cổng trường thì cháu với khuôn mặt hớn hở chạy ra. Cháu khoe với tôi rằng “- Bố ạ, từ khi con lên lớp 8 tới giờ cô giáo dạy văn lớp con cho điểm rất hẹp, cả lớp con từ đầu năm học chưa ai được điểm 9 cả, vậy mà hôm nay cô cho con điểm 9 cộng và tuyên dương bài văn của con trước lớp. Cô nói bài văn hay, có ý nghĩa trong cuộc sống!”. Tôi liền hỏi cháu: “- Con muốn gì bố sẽ thưởng cho con!”. Cháu nói với tôi, rằng “- Ngày hôm nay con phải cảm ơn bố. Con không lấy quà đâu, vì nhờ có bố con mới có được bài văn hay như ngày hôm nay!”. Tôi không hiểu chuyện gì liền hỏi cháu: “Tại sao lại nhờ có bố là thế nào?”. Cháu liền giải thích cho tôi hiểu, cháu nói: “- Ngày hôm nay cô giáo có cho cả lớp con một đề văn là tả về một người mà các con kính trọng nhất trong gia đình, vậy là con tả luôn về bố.”. Tôi hỏi cháu tiếp: “- Thế con tả về bố như thế nào?”. Cháu trả lời tôi không chút đắn đo: “- Thì bố thế nào con tả như thế. Trước đây bố đi chơi thâu đêm suốt sáng rồi mỗi lần về bố mẹ lại xô xát với nhau rồi mỗi đêm mẹ khóc với con mẹ nói về bố và cảm nghĩ của con về bố lúc đó. Sau này bố thay đổi, gia đình mình thế nào, con tả hết sự thật của gia đình mình bố ạ. Con tự hào về bố!”. Đã lâu lắm rồi tôi không khóc nhưng khi tôi nghe thấy những điều con gái nói với tôi, tôi đã khóc, những giọt nước mắt tràn đầy hạnh phúc mà cuộc đời tôi bây giờ mới được cảm nhận.

Cuộc đời tôi với bao thăng trầm thì giờ đây có lẽ là thời điểm tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, kể từ khi tôi ra đời. Tôi cảm thấy hãnh diện khi đã chiến thắng được sự cám dỗ đời thường, chiến thắng được chính mình.

Tôi và gia đình vô cùng biết ơn Ban lãnh đạo cùng toàn thể các thành viên chủ chốt của Chi hội Tán trợ Chữ thập đỏ Tình Người quận Cầu Giấy. Những con người mà nếu như không phải mắt thấy, tai nghe, không được tham gia học tập tại đây thì tôi cũng không bao giờ tin rằng với thời đại kim tiền như bây giờ lại có một môi trường với những con người sống vô danh vô lợi, xả thân cứu người một cách toàn diện như thế. Song đó lại là sự thật! Chính nơi đây đã giúp cho tôi cũng như gia đình tôi có được hạnh phúc, và giúp cho tôi thấu hiểu được giá trị thực sự của cuộc sống.

Cũng chính môi trường và lòng nhân ái của những con người nơi đây đã làm cho con người chai sạn như tôi phải cúi đầu kính phục một cách tuyệt đối.

Giờ đây tôi quyết tâm một tuần bỏ ra từ 3 đến 4 ngày để được góp chút sức mọn cùng với Chi hội Tán trợ Chữ thập đỏ Tình Người ở Cầu Giấy mang chương trình Sức mạnh Nhân đạo lan tỏa đến mọi người và toàn thể cộng đồng, giúp cho mọi người có được một cuộc sống hạnh phúc thực sự, không bị bần hàn trong tư tưởng, sống có trí tuệ, mở lòng nhân ái với mọi người.